Ta bị hạ ngục lâu đến quên rằng mình còn sống
Quên rằng mình khác những chấn song
Ta bị nguyền ngủ thiếp giấc nghìn năm
Mơ máu đổ muôn dòng bàn cờ hẹp
Ta đã chết, đã sống và đã chết
Cả trăm lần như một mộng mới qua
Cánh chim bằng vươn bổng đội trời xa
Đâu biết trời là chiếc lồng giam lỏng
Đâu biết ao nam là vũng lầy mai phục
Ngày tháng xuân thu dệt lưới bao vây
Cánh chưa ngừng mà bỗng hụt nhịp bay
Trận gió đông đã mang điềm phản trắc…
Trong cuộc đời dài, trong cơn mơ chật
Người có từng nghe chim thảng thốt kêu?
Như một hồn vong bại cô liêu
Nhốt giữa xác trần loay hoay thân phận
Ta bỗng thành đồ chơi của định mệnh
Ta vui buồn, giận dữ bởi giật dây
Những vì sao vô nghĩa quá tầm tay
Ta yêu nhưng chịu an bài kiếp số.
Ta lạc lõng giữa áo quần xe cộ
Ta say theo cuộc tranh bá đồ vương
Ta cố mơ để quên cuộc tang thương
Quên sự thật mình bị trời chơi xỏ
Thơ là máu từ đôi cánh rỏ
Ta vượt lên cuộc tồn tại tù đày
Vượt ra ngoài tôi và các bạn
Vượt khỏi lúc này và ở đây
Này kẻ giật dây
Nếu ngươi không thể chết để chấm dứt u mê
Ta sẽ khiến ngươi ước gì mình có thể
Minh Hùng